Portrait in 1964


THANH NHUNG

SÁNG TÁC 1958 - 1970





Tình Xuân

Gió thoảng đàn yêu chim rộn hát
Một trời thơ bướm đẹp cao sang
Ngàn Hoa nghiêng dáng tươi thanh sắc
Chờ nắng Xuân lên ủ mộng vàng.

Ðôi chim trắng lịm trong hương ngát
Khai Hội-Tình-Xuân của chúng mình
Hồ xao ánh nước vang lời nhạc
Kìa nắng hoàng vương đợi bước anh.

Bướm xanh kết lọng hoa làm ngai
Liễu rũ êm mơ Mộng-Ngọc-Ðài
Hàng cây tươi mát xây cung điện
Thành quách huy hoàng lả dáng mai.

Tóc em buông xỏa cài hoa trắng
Như ý anh mong muốn độ nào
Áo xiêm xanh sắc trời trong lặng
Kim tuyến thay làm những ánh sao.

Này đây thế giới của riêng ta
Với cả hàng trăm nét mặn mà
Anh làm Thi-Sĩ em Xuân-Nữ
Sống mãi trong Tình Yêu thiết tha.

Nha Trang, 1958
(Trong Tiếng Thơ Miền Trung, 1959)



Hoang Dại

Băng giá loang dần huyết mạch
Chao ơi! Tê cứng tâm hồn
Dây vô hình thắt chặt
Ngào nghẹn chữ Yêu Thương.

Ai gửi về đây ngàn mảnh tuyết
Hững hờ rơi xuống lạnh từng xương?
Run run tay bỗng quàng vai bé
Tiếng khóc chìm đi, xéo tủi hờn.

Miền xa nắng đẹp
Tóc óng chiều buông
Màu hoa sim tím u buồn
Buộc hồn lữ khách ngàn phương lại rồi.

Mây chiều lả mộng
Suối huyền lơi lơi
Mắt xanh nghiêng một nụ cười
Trời ơi! Hình ảnh rả rời con tim.

Chắp tay van gió nằm im
Ðừng đưa vẳng mấy lời chim gọi đàn.
Tiếng hồn nức nở
Tiếng hồn than van
Bốn phương trời đất dường tăm tối
Sao khóc tình yêu, chết vội vàng.

Nha Trang, 1959
(Trong Hoa Mười Phương, 1959)



Cánh Chim Bằng

Chim bằng xé gió, đuổi làn mây
Vùng vẫy muôn phương ngày tiếp ngày
Sông hồ thu gọn vào đôi cánh
Bóng đẹp oai hùng mưa ngất ngây.

Màu trăng một buổi thoáng tơ duyên
Chim bỗng ngừng trong sắc ảo huyền
Cánh xếp giang hồ, mây đứng lặng
Nghe đầu non trỗi nhạc khai nguyên.

Chim hỡi! Dừng đôi cánh đợi gì?
Nhớ chim trời nhạt sắc lưu ly
Trăng thơ là của người thơ ấy
Nắng gọi lên đường, tung cánh đi.

Ðể những chiều êm dịu nắng vàng
Trong rừng Hương Sắc đẹp mênh mang
Suối mơ, hoa thắm ngời châu ngọc
Xoa dịu hồn chim những lỡ làng.

Nha Trang, 1959
( Phổ Thông số 17, 1959)




Thuyền Ði

Thuyền ai đấy? Xuôi về đâu thế nhỉ?
Luyến lưu hoài trên sóng nước lênh đênh?
Xin ghé lại. Nơi đây sầu nạm lệ
Mơ làm sao đi cuối bãi đầu ghềnh.

Hồn thiếu nữ đã muôn vàn tăm tối
Một tia đời như lửa xoáy vào tim
Ðem tan nát cho triều mơ diệu vợi
Tôi cười vang, không dám khóc, im lìm.

Tôi hoảng hốt rời kinh thành cát bụi
Mà kiêu sang ngùn ngụt chiếm tâm hồn
Tôi sợ quá nên xa miền tội lỗi
Ðến nơi nầy bằng tất cả cô đơn.

Là giã biệt những quay cuồng điên dại
Tôi vội về cùng cát trắng dừa xanh
Hồn sa mạc bỗng càng thêm trống trãi
Vẫn hoài nghi không thấy một chân thành.

Rặng thùy dương vẫn âm thầm u uất
Ray rứt buồn như buổi mới ly tan
Từ sâu kín của linh hồn thổn thức
Tôi vừa nghe một tiếng thét kinh hoàng.

Thuyền ai đấy? Xuôi về đâu thế nhỉ?
Ngừng đi thôi, khoan lướt gió lênh đênh.
Chờ tôi trút sầu thương rồi hãy để
Cho tôi theo dù cuối bãi đầu ghềnh.

Nha Trang, 1960
( Phổ Thông số 35, 6/1960)



Ðôi Ngả

Trầm tư nầy buổi tiễn đưa
Nẻo-đường-hoa-bướm ngày xưa ngậm ngùi.
Hoàng hôn nắng xế dần rơi
Nhà ga lần nữa nhìn người ra đi.
Bâng khuâng biết nói năng gì
Tâm tư mỗi một lần đi mỗi sầu.

Ngày mai sương nắng
Ngày mai dãi dầu
Se sắt niềm đau, hờn thế kỷ
Thẩn thờ mình biết gửi về đâu?

Ừ, Xuân đi nhé
Cười buổi chia tay
Mắt mình nếu ướt dòng tâm sự
Cứ nghĩ là sương nắng đã đầy.
Tiễn đưa không có hoa đưa tiễn
Không rượu thêm nồng vị đắng cay.
Còi tàu xé nốt thơ ngây
Nầy thôi xa lắm chuỗi ngày vừa qua.
Dần xa tàu đã dần xa
Ngẩn ngơ khăn vẫy thiết tha mắt nhìn.

Thôi Xuân vào màn đêm
Tàu xuôi về xứ ấy
Nếu ngày mai Nha Trang hờn sóng dậy
Mình bảo thầm: Tất cả đều đi xa,
Mái trường xưa, hình ảnh cũ phai nhòa,
Chim lìa tổ để đàn chim khác đến.

Hai đứa mình bơ vơ
Rời nhau về hai bến
Ngày mai mình có làm thơ
Thơ sẽ buồn như đưa tiễn.
(Tâm tư mình không biết gửi về đâu
Thì ném vào thơ cho ý tưởng thêm sầu.)

Ừ, Xuân đi nhé
Mình về rất mau
Vì sợ nhà ga lạnh lùng khẽ đếm:
Thêm một lần đôi bạn tiễn đưa nhau.

Nha Trang, 1960
(Phổ Thông số 38, 7/1960)



Tịch Lặng

Ðồi thông vi vút
Hơi gió dạo đàn
Âm ba lịm ngọt
Tan vào không gian.

Ðỉnh đồi mướt cỏ
Nắng dịu màu xanh
Và linh hồn nhỏ
Thênh thang một mình.

Người về phương mô?
Biết đâu hò hẹn
Rừng xanh hoang vu
Trường giang đôi bến?

Hai người yêu nhau
Tìm về tĩnh mịch
Ðầu chạm mái đầu
Sao mình xa cách?

Lắng nghe chân bước
Nhưng chỉ im lìm
Sầu không khóc được
Ray rứt buồng tim.

Bằng linh hồn nhỏ
Tôi lạc đồi thông
Nhẹ vào giấc ngủ
Mà mơ não nùng.

Thiên An, Huế, tháng 7/1960



Hững Hờ

Chiều lại về theo với nhớ thương
Nghe mưa nhỏ lệ giữa tâm hồn
Ngẩn ngơ một nét lòng rung động
Ai đã vô tình gieo vấn vương?

Nghe nhạc thu buồn trong gió ngâm
Mà mơ đôi mắt lạnh u trầm
Mà thương mấy nụ cười xa vắng
Vây mảnh hồn tôi trong ái ân.

Nước rợn đôi bờ tôi vẫn đi
Cô đơn trong sắc áo hương thề
Sông dài ngõ lạnh gây niềm nhớ
Người có hay hồn mộng đắm mê?

Mới gặp nhau mà đã biệt nhau!
Tôi đi tìm những áng hương sầu
Kết vần thơ nhỏ dâng người đó
Người vẫn vô tình quay bước mau.

Sầu lại trào dâng trong ý thơ
Thương yêu xâm chiếm tự bao giờ?
Bâng khuâng tưởng vọng về đôi mắt
Ðôi mắt người thương rất hững hờ.

Vĩ Dạ, Huế, tháng 10/1960



Xao Xuyến

Chiều Sài gòn âm u
Tôi đi vào phố nhỏ
Buồn nỗi buồn mùa thu
Có lá vàng xây mộ.

Nhớ và thương bâng khuâng
Tìm lá thư thầm đọc
Hồn bay theo mây Tần
Mà rưng rưng muốn khóc.

Người là của phiêu linh
Tóc bồng say sóng nhạc
Tôi theo nếp an bình
Vọng âm thầm tiếng hát.

Hai tâm hồn hai phương
Trời bỗng ban tao ngộ
Sấm chớp nghe dị thường
Nhìn nhau mà bỡ ngỡ.

Tôi thấy lại linh hồn
Thuở tròn trăng mười bảy
Nhẹ giã từ cô đơn
Tình trào dâng biết mấy!

Người là bút nhiệm mầu
Tô lòng tôi thắm lại
Pha một thoáng u sầu
Cho thương hoài nhớ mãi.

Tôi lại vào thương mến
Tôi lại vào bâng khuâng
Chờ bước chân người đến
Xao xuyến nẻo đường trần.

Sài Gòn, 27/6/1961



Ðừng Nói

Sớm mai hồng tỉnh giấc
Nhìn trời xanh rất xanh
Em bỗng nghe văng vẳng
Gió gọi thầm tên anh.

Rộn ràng trong tim nhỏ
Mộng vừa hé hoa đào
Tình yêu vừa chớm nụ
Ðã nghe đời xôn xao.

Nhưng âm thầm không nói
Giấu tâm tư một mình
Sợ gió sương nghe thấy
Mách cùng mây phiêu linh.

Em van anh đừng kể
Cùng sao trên bầu trời
Cùng trăng trên đỉnh núi
Chuyện ân tình lứa đôi.

Em sợ lời bay đi
Qua muôn trùng biển cả
Hồn ta sẽ còn gì?
- Những âm thanh xa lạ.

Xin giữ thầm trong tim
Những ngọt ngào lưu luyến
Xin nhìn em lặng yên
Ðể cùng nhau ước nguyện.

Em van anh đừng nói
Tia mắt hãy thay lời
Ta nhìn nhau trìu mến
Tình yêu cười trên môi.

Sài Gòn, 8/8/61



Kiếp Sầu

Ôi nét hồn nhiên vừa lắng xuống
Dặm đời đã thấy rất bơ vơ
Khói hương tâm sự thương tiền kiếp
Ðã khóc nhiều đêm dưới nguyệt mờ.

Nghìn xưa rồi đến nghìn sau nữa
Có phải hồn luôn vướng ngậm ngùi?
Tâm sự mười lăm vừa hé sáng
Ðã mờ sương gió tuổi hai mươi.

Hai vỡ tan còn ghi kỷ niệm
Tình Yêu? - Còn lại chút gì đâu?
Ngày mai khi khép hoài đôi mắt
Ôm lấy niềm đơn xuống huyệt sầu.

Sài Gòn, 12/9/61



Những Mùa Xuân

Thuở mười sáu mùa xuân về huyền hoặc
Cả trời mây hoa lá trở màu xanh
Mộng vừa tươi như nắng sớm trên cành
Tình thân ái chỉ trao về vũ trụ.
Thuở mười bảy con tim vừa hé mở
Mùa xuân đầy âm hưởng của Tình Yêu
Thi tứ trào dâng mơ ước thật nhiều
Niềm sôi nổi máu tim bừng nhạc sống.
Thuở mười tám, ôi mùa xuân diễm mộng
Thu vào hồn hình ảnh buổi đầu tiên
Và ngỡ ngàng trong hạnh phúc vô biên
Tình rực rỡ như làn tơ nắng sớm.
Thuở mười chín tình xuân vừa thắm đượm
Mà niềm yêu thầm lặng sống trong hồn
Không bao giờ biết đến nỗi cô đơn
Vì vũ trụ có hai người tất cả.
Thuở hai mươi mùa xuân về rất lạ
Trong niềm yêu vừa thoáng chút u sầu
Ngăn-cách-cuộc-đời xâu xé hồn nhau
Sầu đã biến dòng thơ thành suối lệ.
Ðây là lúc lắng trong niềm kể lể
Ôi mùa xuân hai mốt đến bao giờ?
Xa cả rồi tình ái, tuổi ngây thơ
Và diễm mộng cũng tan vào hư ảo.

Ðừng ai đọc hồn nầy qua sắc áo
Thôi màu xanh không còn nghĩa yêu thương
Khoác áo màu xanh nhớ tuổi thiên đường
Chỉ còn đó một sầu thương luyến tiếc.
Ngày qua nhanh và đêm đi biền biệt
Ôi những mùa xuân cũ đã dần xa.

Sài Gòn, 29/12/1961



Oán Trách

Sao chẳng giết tôi bằng độc dược
Mà người âu yếm: "Rượu mừng xuân"?
Bào gan xé ruột trong giây phút
Rồi hết. Tôi xa lánh cõi trần.

Sao chẳng giết tôi bằng cái siết
Của bàn tay ấm đã thân quen
Cho tôi được thấy người vui với
Mười ngón tay in nét cổ mềm ?

Sao chẳng giết tôi bằng cách ấy
Cho tôi được chết một lần thôi ?
Xác thân vùi với niềm đau khổ
Là hết, là xong một cuộc đờí.

Sao giết tôi bằng lời ngọt dịu
Bằng lời hẹn ước rất nên thơ
Cho tôi về mộng năm canh để
Tỉnh giấc, trời ơi, hồn ngẩn ngơ.

Sao giết dần tôi bằng kỷ niệm
Của mùa thu trước đẹp sao sương ?
Người xa -- thương nhớ là dao chém
Từng nhát vào tim ứ tủi hờn.

Sao cho tôi chết dần từng mảnh
Từng mảnh linh hồn theo tháng năm
Trời hỡi ! niềm đau quằn quại mãi
Kêu gào không thấu đến xa xăm.

Hai mốt mùa xuân tình chửa đẹp
Sống đời đau xót cũng bằng thôi.
Giết nhau sao lựa lời yêu mến
Tàn ác làm chi lắm hở người ?

Sài Gòn, 15/1/1962
(Phổ Thông số 88, 9/1962)



Ðổi Mùa

Tôi trốn mùa thu của đế kinh
Mang mang mây trắng buổi đăng trình
Giã từ muôn lá vàng xơ xác
Ðã ném hồn đau vào lặng thinh.

Tôi vào đây trốn những niềm xưa
Trỗi dậy khi nghe gió đổi mùa
Thầm nghĩ: Miền nam trời nắng đẹp
Ðem mùa xuân đến giữa hồn thơ.

Ai hay trời có buổi không trong
Mây xám từ đâu cứ chập chùng
Dăm cánh chim chiều bay nhẹ quá
Nghe hồn thêm trống trãi mênh mông.

Cái lạnh âm thầm đau buốt tim
Ôi sao màu nắng vẫn im chìm?
Có ai chợt thấy buồn không nhỉ
Hay một mình tôi sợ bóng đêm?

Trời không cho nắng đẹp hoài mong
Dù ở phương mô cũng lạnh lùng.
Tôi trốn mùa thu buồn xứ Huế
Ai ngờ lại gặp phải mùa đông.

Sài Gòn, 24/1/1962



Tiếng Gọi

Nghe sóng kêu mừng với gió sương
Trời cao xanh bát ngát trong hồn
Tuổi hai mươi dậy niềm kiêu hãnh
Vụt đứng vùng lên đi viễn phương.

Tóc mây hò hẹn tuổi mười lăm
Mắt-đọng-sầu-tư vẫn khóc thầm
Và nụ cười xưa không nở vẹn
Xin trao về những tháng xa xăm.

Ừ mai rồi rứt áo ra đi
Bỏ lại nơi đây tuổi dậy thì
Bỏ lại nơi đây tình ái cũ
Hành trang: một chút lệ trên mi.

Mang một tâm hồn như nắng mai
Với niềm tin rạng rỡ tương lai
Hỡi sông núi Mẹ xin chờ nhé
Tiếng gọi ngàn khơi giục giã rồi.

Sài Gòn, 14/8/1962



Từ Biệt

Thôi còn bao nhiêu mộng
Tôi gói lại cho tròn
Ðem dâng về biển cả
Về trời xanh muôn phương.

Trả cho người thuở ấy
Với mộng đầy trong tim
Trả cho người tình ái
Một mùa thu êm đềm.

Giữ chi lời mĩên cưỡng
Và tình-yêu-mây-bay
Người đã không hò hẹn
Sao tôi thiết tha hoài?

Mượn lửa nồng thiêu đốt
Những dư ảnh cuối cùng
Dẫu không nhìn nhau nữa
Tro tàn gói thủy chung.

Không còn chi ràng buộc
Người về cuộc sống xưa
Tôi đi vào xa lạ
Những bước chân hững hờ.

Ôi những ngày tháng cũ
Với mộng vừa phôi pha
Với một niềm thất vọng
Xin từ nay cách xa.

Tôi đi rồi tất cả
Hoàng hôn và đắng cay
Vụt trở về quá khứ
Tôi còn lại ngày mai.

Hai tay liền trút bỏ
Cuộc đời xưa não nề
Tôi đi tìm phương đó
Với tâm hồn pha lê.

Sài Gòn, 18/8/1962
(Phổ Thông số 91, 11/1962)



Thu Tưởng Nhớ

Mùa thu đây rồi sao
Với mây bay lành lạnh
Cho giấc tròn chiêm bao
Ngẩn ngơ từng dư ảnh?

Thương những chiều thu xưa
Hồn trong như nắng ngọc
Yêu người và làm thơ
Mộng dài theo sông tóc.

Thương những lần gặp nhau
Thẹn bừng lên đôi má
Người yêu nhìn rất lâu
Vào "mắt em biển cả".

Thương những buổi giận hờn
Hai tay ôm mặt khóc
Người yêu chiều chuộng hơn
Vì thua đôi hạt ngọc.

Thương đổ vỡ mùa xuân
Bước người đi giận dỗi
Bỗng nhiên thành cố nhân
Một phương sầu diệu vợi.

Mắt vọng chờ khôn nguôi
Tình yêu không trở lại
Ði thương nhớ một người
Cách xa mình mãi mãi.

Hôm nay thu rồi sao?
Có chi làm xao xuyến
Chuyện ngày xưa ngọt ngào
Chỉ mình tôi tưởng niệm.

Sài Gòn, 9/9/1962
(Phổ Thông số 112, 10/1963)



Niềm Ðơn

Ðường đi mờ nắng quái
Hoàng hôn tiếp hoàng hôn
Mênh mang sóng gió đầy hồn
Trời tâm tư vẫn cô đơn ngự về.
Một thời xưa trẻ dại
Một thời xưa đam mê
Một thuở bình minh sáng rỡ hẹn thề
Thôi xin trả cho ngày xưa xa vắng.

Tôi vẫn mặt hồ phẳng lặng
Âm thầm in bóng mây qua
Ôi những đám mây hồng rực rỡ kiêu sa
Còn mơ ước những màu xanh biển rộng!
Nên tình yêu thoáng như mây hờ hững
Xin trả cho người -- ấp ủ làm chi!
(Trời trót sinh tôi duyên sắc vụng về
Sao còn nở tạo người say mỹ nữ?)

Chiều lên nghe chĩu đầy tâm sự
Ðường phố xôn xao -- mà một mình!
Nghe rất mơ hồ năm tháng cũ
Vội vàng theo những bước đi nhanh.

Khép nép mà đi mắt ngại nhìn
Những tâm hồn sáng ánh sao đêm.
Niềm tin đã cuốn theo thề hẹn
Bóng nhỏ đường xa không ngước lên.

Sài Gòn, 21/9/1962



Ra Ði

Thôi giã biệt những mùa thu ảo mộng
Những mùa xuân rào rạt nở yêu thương
Những mùa đông trong lòng mẹ thiên đường
Những mùa hạ mắt cha tràn nắng ấm.
Trời buổi ra đi bão bùng ghê lắm!
Ôi mưa nào theo gió tiễn tôi đi
Và mưa nào ngưng đọng ở riềm mi
Cho thoáng chốc tưởng quên tình mây nước.
Lời từ biệt không sao mà nói được
Gửi niềm thương trong từng cái siết tay
Mắt u hoài chưa kịp thấy hình ai
Mây bốn hướng đã nâng mình cao vút.
Ôi cõi lòng tôi sóng cuồng bão lụt
Thái Bình Dương chừ mới thấy mênh mông
Và thời gian là cách biệt khôn cùng
Ai dám hứa cuộc đời mai vẫn thế?
Ðã biết từ xưa luật trời dâu bể
Sao lòng tôi vẫn sợ thấy tiêu hao?
Ðã quyết ra đi dứt bỏ u sầu
Sao tâm thức cứ ôm ghì kỷ niệm?
Thôi, thôi chứ, hỡi ngày xưa kiều diễm!
Níu tôi chi bằng những bóng hình qua
Ðể tôi đi bằng hồn rộng bao la
Cho đủ chứa một chân trời rất lạ.

Thôi từ giã mắt cha đầy mùa hạ
Thiên đường xưa trong lòng mẹ mùa đông
Tình yêu thương tươi nở giữa xuân hồng
Và ảo mộng những mùa thu thuở trước.

Tokyo, 3/12/1962



Phương Nầy

Dặm khách âm thầm tôi đã đi
Xót xa thương một thuở xuân thì
Tuổi hai mươi ném vào mong nhớ
Ray rứt chi hoài buổi biệt ly?

Trời ở phương nầy lạnh buốt tim
Nắng không vừa ấm một thân chim
Tuyết sương mờ phủ làn mây trắng
Ai chở giùm tôi những nổi niềm ?

Giữa sóng người tôi đi ngẩn ngơ
Nghe trong hồn dậy nỗi hoang sơ
Sầu theo những bước chân hờ hững
Thương mến còn đâu mà vọng chờ.

Thành phố Ðông Kinh đẹp sắc mầu
Tưng bừng nhạc vũ suốt đêm thâu
Niềm riêng vẫn sống trời sa mạc
Hồn-cỏ-hoa đầy những giọt châu.

Trời nắng quê hương hẳn ấm lòng
Những người ở lại có vui không?
Người đi mất mát thời hoa mộng
Ôi chỉ còn đây nỗi nhớ nhung.

Tokyo, 1/1963
(Phổ Thông số 97, 2/1963)



Vội Vàng

Cơn gió mùa đông đem về rét mướt
Chiếc áo choàng không đủ ấm tâm hồn
Ðường phố xôn xao biển người xuôi ngược
Cuộc sống tưng bừng gây nỗi cô đơn.

Từng dãy nhà cao giam cầm tư tưởng
Tâm trí vờn theo máy móc vô tình
Vụt nhớ Nha Trang biển trời bốn hướng
Mời mọc linh hồn dấn bước phiêu linh.

Người nối người xô nhau về cuối phố
Ðua với thời gian thiên hạ vội vàng
Thương nhớ làm sao những chiều năm cũ
Ðường vắng quê nhà đếm bước thênh thang.

Xếp cất vào rương hai tà áo mỏng
(Ðôi cánh ngày xưa gieo mộng dọc đường)
E bước vội vàng đi theo nhịp sống
Làm tủi linh hồn chiếc áo quê hương.

Với nón nghiêng nghiêng đi vào nắng hạ
Áo thướt tha bay hẹn với mây ngàn
Thôi hết -- giờ đây mắt nhìn vội vã
Theo gót muôn người đuổi bắt thời gian.

Tokyo, 3/1963
(Phổ Thông số 103, 5/1963)



Hướng Tâm Tư

Một thoảng hương về đẹp gió mây
Hồn trong như buổi sớm mai nầy
Ngàn thông xanh gặp trời xanh thẳm
Mắt cũng xanh hòa với cỏ cây.

Hạnh phúc trào dâng đến nghẹn lời
Nghe lòng chuyển hướng rộng chơi vơi
Bỗng thương một thuở hồn ly tán
Ðày đọa màu xuân nhạt nét cười.

Ôi những ngày xưa rất dại khờ
Tháng năm quằn quại khổ vì mơ
Tâm tư làm ngục tù eo hẹp
Giam hãm linh hồn khát gió mưa.

Một sớm niềm kiêu hãnh hiện về
Mang linh hồn khỏi ngục đam mê
Ðiềm nhiên dứt bỏ thời hoang dại
Có những lời thơ rất não nề.

Hồn nở tình thương đẹp lạ lùng
Trao về linh khí của non sông,
Ai đem rót mãi lời u uất
Mà khóc riêng mình chuyện thủy chung!

Tokyo, 25/4/1963



Nhận Tội

Trời có buổi xanh màu xuân kiều diễm
Con chim hồng trong lá hót say sưa
Trời có hôm giông tố phủ mịt mờ
Con chim nhỏ rét run niềm cô độc.
Nên có hôm đời thành cơn gió lốc
Xoáy tâm can bằng rên siết não nùng
Ôi nhạc thơ nào ghi nỗi bi thương
Tâm hồn nhỏ xót xa vời đất mẹ.
Quằn quại mãi trong đêm lời kể lể
Nên mộng đầy máu lửa với đao binh
Thấy những hồn ma khóc tủi nhục hình
Nghìn bóng dáng âm thầm trong tưởng niệm.
Vụt tỉnh giấc, tim rả rời xao xuyến
Thôi chẳng bao giờ dỗ giấc bình yên
Tưởng nghe trong cơn gió rít ngoài hiên
Niềm u uất tự trời xa vọng đến.
Nước mắt trào ra theo lời khấn nguyện
Xin Phật Trời thương lấy vạn sinh linh
Ðất nước nghìn năm cho đẹp thanh bình
Trong tiếng hát câu hò vang khắp nẻo
Trời tự do điểm trang tình trung hiếu
Gió ngát hương trầm tưởng vọng nghìn xưa
Bản ngã nầy nếu đã lấm bùn nhơ
Ðầy vị kỷ và sân si tàn nhẫn
Thì tội lỗi trăm ngàn xin thú nhận
Xin riêng mình thịt nát với xương tan
Cho những hồn trong trắng được bình an.

Kinh cầu nguyện lan dần trong bóng tối
Và gió chuyển lên cao lời nhận tội.

Tokyo, 7/6/1963
(Phổ Thông số 108, 8/1963)



Hoài Vọng

Những làn mây nâng hồn xa biển cả
Rặng thùy dương thầm thỉ lời chia tay
Mắt luyến lưu đàn em dại thơ ngây
Vầng trán thâm trầm chiếc hôn của mẹ
Vòng tay cha biến tôi thành nhỏ bé
Phút sau cùng hồn ở lại quê hương
Xa vắng làm sao tiếng gọi lên đường
Chân trời lạ bỗng dưng thành vô nghĩa.
Những bước đi trong điệu buồn thấm thía
Kéo tôi rời thế giới mộng ngày xưa
Và con chim trong sân gió đợi chờ
Giang cánh rộng chở đi niềm lưu luyến.
Rồi cũng nương theo nhịp đàn gió chuyển
Xứ lạnh âm thầm tiếng nấc về tim
Trong gió trong mây nghe tiếng êm đềm
Của thương mến vương theo từ quê mẹ.
Trời Ðông Kinh có mùa thu nắng hé
Có những chiều buồn mây xám đăm chiêu
Nhưng tìm đâu nghìn lá gió dập dìu
Và trăng sáng những đêm sầu rất lạ.
Trời Ðông Kinh có mùa thu rộn rã
Có muôn màu tô điểm phố tươi vui
Nhưng tìm đâu hoa lá nở trên đồi
Những tà áo phất phơ thầm ước hẹn.
Niềm thương nhớ không làm sao đè nén
Nên Ðông Kinh rồi cũng thấy hoang tàn
Ôi áng mây nào vượt bể mênh mang
Xin chở lấy hồn tôi về xứ mẹ.

Tokyo, 7/9/1963
(Phổ Thông số 120, 2/1964)



Khắc Khoải

Hồn thênh thang buổi đăng trình
Chân trời xa tưởng cho mình an vui
Nên trao mây gió nụ cười
Và trong đôi mắt cũng ngời niềm tin
Giã từ một thuở hoa niên
Con tim trút bỏ u phiền tháng năm
Cửa hồn đón ý xa xăm
Vườn hoa trí tuệ nẩy mầm suy tư.
Ai hay cũng có mùa thu
Ở phương nầy với mịt mù gió mây
Lá rơi vàng lá rơi đầy
Hơi thu não nuột lòng ngây ngất buồn
Gió âm thầm chở quê hương
Về trong tim đã nghìn thương nhớ rồi.
Bâng khuâng gò ép nụ cười
Mà chôn đi những ngậm ngùi hoang mang
Xót xa nghe chuyện điêu tàn
Hỡi ơi! Quê mẹ muôn vàn thương đau.
Thời gian nối tiếp u sầu
Ngày xưa rồi lại ngày sau mịt mờ
Hồn không cứu cánh bơ vơ
Ðâu Chân Thiện Mỹ? Hay chờ kiếp sau?
Hỏi niềm tin lạc phương nao
Cho hư không chuyển động màu tâm tư.
Ôi phương nầy có mùa thu
Lá vàng chôn cả ước mơ đi rồi.

Tokyo, 29/9/1963



Nở Hoa

Hồn lặng nghiêng mình trao ái ân
Mây xa một kiếp đã phong trần
Thời gian chở bóng trăng mười sáu
Cõi mộng thôi vừa bặt tiếng xuân.

Người đến nên trời mây rất xanh
Mùa xuân trong mắt khát khao tình
Ôi hồn thục nữ hương bừng dậy
Trao trả ngày xưa khúc độc hành.

Khoác áo xanh mừng xuân nối ngôi
Cành thơm ôm lấy nụ hoa cười
Vườn thơ ý ở hương kỳ diệu
Nét vẽ người yêu thêm sắc tươi.

Nên mây đã ngừng trôi hoang mang
Lả lướt quanh vì sao rỡ ràng
Trời có những đêm sầu thật nhẹ
Dìu nhau vào lối mộng thênh thang.

Tokyo, 2/1964



Lối Cũ

Thêm một lần nghe mộng rả rời
Muôn ngàn thương mến cũng bằng thôi
Người tham lam quá nên tình ái
Cũng vội vàng theo gió đổi dời.

Tôi đã làm thân dại cỏ hoa
Trời đông mơ đợt nắng tơ ngà
Người mang xuân đến trong vầng nhật
Nhẹ lối sầu xưa tôi bước qua.

Rồi lại yêu rồi lại đắm say
Mười xuân đem góp một xuân nầy
Tóc mây buộc cánh chim bằng đó
Vũ trụ huy hoàng trong cánh tay.

Năm tháng qua sao chửa trưởng thành?
Mộng tình im ngủ đáy hồ xanh
Người quay nhìn đóa phù dung nở
Tôi cúi đầu nghe khúc độc hành.

Nên lại đi về lối cỏ xưa
Mùa đông rồi lạnh đến bao giờ?
Vòng tay ôm giấc mơ vừa chết
Hồn buốt đau thương nắng hững hờ.

Tokyo, 18/6/1964



U Uất

Mây ngửa nghiêng trời một phương gió loạn
Những bóng chim màu sữa lạc về đâu?
Lòng đất quê hương quặn niềm ly tán
Cho nỗi hờn căm ngùn ngụt tinh cầu.

Từng bóng người đi vào trong bóng tối
Mắt mở trừng không nhìn thấu tương lai.
Lưỡi hái vô tâm tử thần đến vội
Ðất Mẹ rưng rưng ôm những hình hài.

Rừng mới âm u nhuộm mùi tử khí
Và những anh hồn chưa kịp siêu linh
Ðã thấy gươm dao trong lòng huynh đệ
Hồn nước nghìn xưa tan nát sao đành?

Ôi những anh linh thuở Trần Lê Nguyễn
Công đức làm nên trang sử huy hoàng
Có ngậm ngùi thương một thời chinh chiến
Tâm thức trôi vào vực thẳm hoang mang?

Giấc ngủ chập chờn niềm đau tê tái
Ðêm lại từng đêm thầm ước nghẹn ngào:
Cỏ lá quê hương xanh rờn trở lại
Bầy trẻ thơ cười ôm cánh chim câu.

Tokyo, 10/1964
(Phổ Thông số 137, 11/1964)



Quê Hương Buồn

Bởi còn những tham tàn trên non sông xương máu
Nên còn những quân cờ người gối đất nằm sương
Còn mẹ ru con giọng chiều áo não
Bầy trẻ thơ cười tiếng đượm buồn.

Binh lửa đó quê hương còn ly tán
Thiên tai nầy nước lũ về mênh mông.
Ôi nước không ngăn lửa binh cuồng loạn
Ai biết kêu gào cho thấu thiên cung?

Mà hỗn mang vẫn tung hoành trong đám đông người tủi nhục
Ðuốc thiêng nào soi đường lối u minh?
Bầy cỏ dại bỗng đua đòi tranh nhau làm mai cúc
Sao cành lan khóm trúc mãi làm thinh?

Ôi hàng nghìn người thi nhau về biển cả
Ðàn trẻ cô đơn khóc đói nghẹn ngào.
Dừng đi dừng đi những ngông cuồng thóa mạ
Lời ngọt ngào hãy dịu vết thương đau.

Tôi mang trong hồn quê hương buồn bã đó
Kể làm sao những hôm gục mặt âm thầm.
Trời phiêu bạt mơ màu xanh lá cỏ
Ðất Mẹ bao giờ mới nở mùa xuân?

Tokyo, 30/11/1964
(Phổ Thông số 142, 1/1965)



Mùa Xuân Mong Ðợi

Hơi thở ngàn cây nặng nề hấp hối
Mây phương xa chợt dừng bước, cau mày
Trời toan khóc nên sa sầm bóng tối
Thoáng nghe gì tan rửa với sương bay.

Nghe thường trực cây rừng khuya hốt hoảng
Thú dữ từ xa chừng cũng ngại về
Tha thiết đồng hoang mơ đàn chim trắng
Một thuở thanh bình tung cánh say mê.

Nghe đàn trẻ nụ cười không dám hé
Mắt lạc loài như cánh bướm lang thang
Hỏi mười phương đâu màu xanh của mẹ
Sắc lửa binh bùng dậy những kinh hoàng.

Nghe thiếu nữ đi vào đời hối hả
Nắng hôm này không hứa hẹn ngày mai
Nên hạnh phúc dẫu mang hình xa lạ
Cũng vội vàng ôm trong tiếng thở dài.

Nghe câm lặng những hồn trai đay nghiến
Thành phố thân tình bỗng mọc gươm dao
Huynh đệ tang thương, quân cờ di chuyển
Tinh khí rồng tiên tìm kiếm phương nào?

Nghe từ mẫu đêm nhìn đèn tâm sự
Hai tay gầy và mắt lệ xin ơn:
Cho hơi ấm của mùa xuân ấp ủ
Tình thương yêu làm nhẹ mối căm hờn.

Những mùa xuân theo những mùa xuân đó
Mà điêu linh đang làm nắng phai màu
Mà tang tóc nghe trong từng nhịp thở
Ai bảo xuân về xoa hết thương đau?

Thôi đừng đợi thời gian nhòa căm phẫn!
Ai nghe không trời đất ủ ê hoài?
Xin cho nắng về thay màu lửa trận
Cho gió hương tràn nhịp thở khoan thai.

Rồi mùa xuân sẽ mang về tất cả
Cỏ màu xanh và mây cũng xanh hiền
Gió mơn man và vầng dương thật lạ
Những tiếng cười xây nhạc khúc triền miên.

Berkeley, 11/11/ 1968



Hỗn Mang

Trời mênh mông ngút sương mù
Màu xanh một thuở vàng thu dập vùi
Rừng đau thân xác tả tơi
Ðồng hoang nhớ lúa say ngời ánh trăng
Những bàn chân đất ăn năn
Ngại đi nhìn Mẹ vết hằn thương đau
Những bàn tay yếu nguyện cầu
Mười phương tám hướng trái sầu vỡ loang
Những reo vui tiếng oanh vàng
Bầy em thơ cũng bẽ bàng giấu riêng.
Ôi tìm đâu một thiêng liêng
Cho muôn dân đến mà nghiêng gánh hờn?
Trời mai nhuốm lửa chập chờn
Nghiến răng ken két đạn vờn bóng đêm
Âm thầm tiếng nấc trong tim
Ngày mai trời đọa đày thêm những gì?
Không làm được kiếp chim di
Nên chôn chân đó chết vì hư không.

Berkeley, 24/3/1970


Return to:
* Top of Page
* Thanh Nhung, 1971-2000
* Thanh Nhung
* Home Page

Copyright © 2001 by Nha Trang Pensinger